Đề bài: Kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong một bài thơ tự sự
Năm 1946, thực dân Pháp quay sang xâm lược nước ta một lần nữa. Hồ Chủ tịch thay mặt Chính phủ lâm thời đọc Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, động viên đồng bào anh dũng hy sinh để bảo vệ chủ quyền, độc lập, tự do mà chúng ta đã phải đổ bao xương máu mới giành được. Từ Hà Nội về quê, đúng lúc giặc Pháp đang tấn công Huế. Không khí những ngày ấy thật nóng nực. Người dân Huế không phân biệt già trẻ gái trai, cùng nhau đoàn kết đánh giặc bảo vệ quê hương.
Đang đi trên phố Hàng Bè, tôi chợt nghe có tiếng gọi rất quen: “Chú Lành ơi! Chú về bao giờ?”. Tôi nhìn lên. Thật là một cậu bé tinh nghịch, nước da rám nắng, trên đầu là chiếc nón xuồng đã sờn. Bà mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, sải bước nhanh về phía tôi, hai tay dang rộng, bộ xương đập vào lưng bà theo nhịp bước.
OH! Tụ họp! Cháu bé của tôi! Xa em chưa lâu mà thấy em khác xưa quá! Tôi đã trưởng thành, ra dáng một người lính thực thụ. Tôi ôm chặt Lía vào lòng, vội hỏi thăm người thân. Tôi sung sướng khoe:
– Tôi làm liên lạc. Ở với các chú ở đồn Mang Cá, các chú dạy cháu học chữ, dạy hát, dạy bắn súng, dạy lao động… Vui lắm chú ạ!
Lượm thích thú rồi cười thích thú, mắt sáng ngời, má đỏ như bồ câu chín. Tôi cũng vui theo cái niềm vui trẻ con, hồn nhiên của Lượm. Anh giơ tay lên mũ đứng dậy chào tôi: “Được rồi, chào đồng chí!”. với một nụ cười tinh nghịch. Tôi đứng lặng nhìn đứa cháu chạy nhốn nháo trên phố. Tiếng huýt sáo vui vẻ của Lượm vẫn văng vẳng bên tai. Tôi rất vui vì Lượm đã trở thành đồng đội của tôi, một đồng đội tí hon.
Ngày tháng trôi qua, chú tôi và tôi chiến đấu trên hai mặt trận khác nhau. Một ngày hè tháng 6, tôi bàng hoàng nhận tin Lượm hy sinh trong một trận tập kích đồn địch. Giữa lúc giao tranh ác liệt, Lượm nhận nhiệm vụ chuyển tin khẩn ra mặt trận. Trong làn khói lửa, anh lao lên như một mũi tên, không quản ngại nguy hiểm, quyết giao quyền chỉ huy trận mạc. Một viên đạn địch bắn trúng tôi. Gou rơi trên quê hương, giữa cánh đồng lúa thơm mùi sữa trên mái nhà. Gươm đã anh dũng hy sinh ngay trên mảnh đất chôn nhau, cắt rốn của mình. Anh ra đi mãi mãi, để lại trong lòng em một niềm tiếc thương khôn nguôi…
Mỗi khi nghĩ đến Lượm, tâm trí tôi lại hiện lên hình ảnh một cậu bé, vai vác cặp tài liệu, đầu đeo ba lô, vừa đi vừa huýt sáo inh ỏi, vừa đi vừa nhún nhảy. con đường đầy nắng.
Xem thêm bài viết hay:
Top 2 bài Nghị luận xã hội về giá trị của bản thân hay nhất
Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên Giới) nhằm chọc thủng tuyến phòng thủ của thực dân Pháp bao vây căn cứ địa Việt Bắc, mở đường thông tin liên lạc. giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô,… Quân đội ta đã chuẩn bị lực lượng tương đối tốt, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường để giành thắng lợi.
Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác đến thăm một đơn vị bộ đội và ở lại chỗ Bác. Đêm mưa gió, rét mướt, chiến sĩ nằm ngủ bên Bác. Một mình Bác không ngủ. Nồi người ngồi bên bếp lửa, hai tay ôm gối, mắt ủ ê, nếp nhăn hằn sâu dưới nắng rộng.
Đêm đã khuya. Khung cảnh chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim ăn đêm vỗ cánh. Tiếng mưa rơi trên mái lán. Đồng đội tôi đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả. Tôi quay lại, đối mặt với ngọn lửa và lặng lẽ nhìn Bác Hồ – vị Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác đốt bếp lửa, hơi ấm lan tỏa khắp căn lều dã chiến. Rồi Bác đi may chăn cho từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của bộ đội nên rón rén đi rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây tiếng động. Bác chăm sóc bộ đội không khác gì mẹ hiền chăm sóc đàn con.
Tôi dõi theo từng bước đi của Bác mà lòng trào dâng niềm kính yêu và biết ơn vô hạn. Ánh lửa bập bùng soi bóng Bác trên bức vách nứa đơn sơ. Tình Bác sưởi ấm người lính trước trận. Tôi cảm thấy mình như được che chở trong tình yêu bao la, nồng nàn ấy. Lòng tôi rộn lên, vỡ òa trong cảm xúc. Tôi khẽ thì thầm:
– Chú, sao chú còn chưa ngủ? Bạn rất lạnh?
Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà ân cần dặn dò:
– Anh chỉ cần ngủ cho ngon, để ngày mai còn sức đánh giặc!
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng không yên. Lính trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác thì vừa già vừa yếu. Một người không ngủ làm sao có đủ sức khỏe để chỉ đạo chiến dịch quyết liệt này?
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Trời đang chuyển sang sáng. Tỉnh dậy lần thứ ba, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi như pho tượng, đôi mắt nặng trĩu, trầm tư nhìn chằm chằm vào ngọn lửa hồng. Không thể chịu đựng được, tôi phải nói:
– Thân mến! Hãy chợp mắt một chút cho khỏe!
Chú tôi nói nhỏ với tôi:
– Tôi không phiền đâu! Bố không thể ngủ yên giấc. Trời mưa lạnh thế này, cả đám ngủ trong rừng làm sao khỏi ướt?! Bác sốt ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng!
Xem thêm bài viết hay:
Top 10 Bài văn mẫu Tả một cảnh đáng nhớ trong chuyến về thăm quê em hay nhất
Nghe Bác nói, em hiểu tình yêu của Bác sâu nặng, bao la biết bao! Bác chăm lo cho bộ đội và đồng bào như chăm lo cho chiến dịch và cuộc kháng chiến anh dũng, gian khổ của toàn dân. Tình yêu ấy bao trùm đất nước và nhân dân.
Tôi sung sướng và tự hào biết bao khi được là người lính chiến đấu dưới ngọn cờ vẻ vang của Đảng và Bác Hồ! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng chí, tình giai cấp cao đẹp. Không thể chịu được giấc ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa đỏ, khi đồng đội còn phải chịu bao gian khổ, tôi thức cùng Bác. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa vui vẻ và rực rỡ hơn.
Giữa mùa thu tháng 8, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh. Trong nhiều ngày, mây xám bao phủ những ngọn núi trập trùng. Khung cảnh miền sơn cước mới hiu quạnh quá! Ngôi nhà tranh ba gian bên khe Tán Hoa của nhà thơ Đỗ Phủ trông giống như một tổ chim cheo leo trên vách đá. Từ ngày thôi làm quan, Đỗ Phủ đưa gia đình vào đây ở ẩn, tránh xa chốn quan trường loạn lạc, thiện ít ác nhiều.
Suốt mấy năm trời, nhà thơ bị mất ngủ không chỉ vì bệnh tật của bản thân, vì gia đình nghèo khó mà còn vì lo cho dân, cho nước. Lũ sâu bọ tranh nhau moi người tốt. Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Kỷ cương phép nước đã đến hồi kết. Ngoài ra, cảnh vỡ đê liên tiếp xảy ra, dẫn đến nạn đói khủng khiếp kéo dài, loạn lạc nổi lên khắp nơi. Người nhiệt huyết, ba dòng máu như Đỗ Phủ trước tình cảnh đau lòng như vậy, làm sao tránh khỏi xót xa, lo lắng đến trắng bệch?!
Sống trong cảnh đói không có cơm ăn, đau không thuốc, sức khỏe nhà thơ sa sút nhiều. Nhìn vợ con nheo nhóc, anh xót xa cho thiên chức làm chồng, làm cha chưa tròn mà xã hội rối ren biết làm sao đây ?! Buộc phải không vâng lời, anh đành ôm nỗi ân hận vào lòng. May mắn thay, những người bạn thương tình đã giúp đỡ, dựng lên một mái nhà tranh sơ sài để che sương che nắng qua ngày. Tưởng chừng có thể sống thanh thản những năm cuối đời nhưng ác thần vẫn muốn thử thách sức chịu đựng của con người khốn khổ ấy.
Chiều bỗng mây xám kéo đến, gió bão nổi lên ù ù như xay lúa. Cây cối vật vã, gầy guộc, gãy cành, rụng lá. Cơn lốc xoáy dữ dội xé toạc mái tranh và hất tung mọi hướng. Nhiều bức tranh bay sang bên kia sông, nằm bừa bãi khắp nơi. Có tấm treo lên ngọn cây cao trong rừng xa, có tấm rơi xuống mương sâu gần nhà.
Xem thêm bài viết hay:
Dàn ý Phân tích bài thơ Từ ấy của Tố Hữu hay nhất (dàn ý + 10 mẫu)
Bất chấp sự phản đối, lũ trẻ trong làng đã cùng nhau cướp tranh ngay trước mắt nhà thơ. Chúng cắp tranh chạy vào lũy tre đầu làng. Muốn chống trả nhưng không còn sức, không thể la hét, nhà thơ đành chống gậy quay về, đứng run rẩy xót xa cho ngôi nhà bị gió quật đổ.
Một lúc sau, gió dịu đi, màn đêm buông xuống tối như mực. Chiều về gió xoáy mái tranh bay bay. Đến đêm, trời lại mưa. Mưa trút xuống mái nhà. Nhà dột khắp nơi, không biết đâu mà tránh. Cả nhà Đỗ Phủ nằm cuộn tròn trong đống chăn cũ nát, lạnh như đồng. Mấy đứa đói ngủ không ngon, lại nghiền. Thật là một tình huống đáng buồn!
Nhà thơ Đỗ Phủ thao thức, trằn trọc quanh năm chỉ mong trời mau sáng. Kể từ đó, ông ít ngủ. Đêm nay, bao nhiêu đau khổ ùa về ùa về: nóc nhà bị gió thu tốc mái, trống huơ trống hoác; mưa to làm nền nhà sũng nước; chiếc chăn cũ rách không đủ ấm, trong đầu bao trăn trở, dằn vặt… Thật là một cảnh khốn cùng, khốn cùng. Tuy nhiên, Du Fu đã chăm sóc một phần của mình và chăm sóc cả thế giới. Anh hiểu mình khổ, người khác khổ hơn. Du Fu cảm thấy cuộc sống của mình rất bất hạnh, nhưng cũng hiểu được nỗi khổ của người khác. Họ cũng như tôi, đều đói rách.
Trong cảnh bị mưa gió vùi dập, lòng nhà thơ đau nhói không phải vì nhà bị gió thổi bay mà còn vì thân phận vô gia cư của bao sĩ phu nghèo trên đời. Từ hiện thực đau đớn tột cùng ấy đã vươn lên một ước mơ cao cả, chan chứa lòng vị tha. Ông thầm ước có một ngôi nhà nghìn gian, vững như bàn thạch trước mưa gió để có thể che chở cho tất cả những bậc trí giả cũng như những người dân nghèo như ông: Chao ôi! Đến bao giờ ngôi nhà ấy mới sừng sững trước mắt chúng ta, dù lều bạt rách nát, chịu rét! Lòng vị tha của Đỗ Phủ đã đạt đến mức hy sinh quên mình, sẵn sàng hy sinh tất cả vì hạnh phúc chung. Ngài chấp nhận chịu khổ, miễn là mọi người hết khổ được vui. Ước mơ ấy tuy hão huyền nhưng thật cảm động bởi nó bắt nguồn từ trái tim nhân hậu của nhà thơ.
Tưởng tượng về một ngôi nhà nghìn gian, lòng Đỗ Phủ có chút vui sướng. Bên ngoài, trời vẫn mưa không ngớt và những cơn gió thu se lạnh vẫn rít qua khe núi vắng vẻ.
Xem thêm các bài văn mẫu về tự sự, lập luận, suy nghĩ, cảm nghĩ lớp 7:
Các bài giải bài tập lớp 7 sách mới có:
viet-bai-tap-lam-van-so-1.jsp
Giải bài tập lớp 7 theo sách mới môn học